Thế giới quá rộng lớn mà vòng tay mẹ quá nhỏ bé!
@ Kim Ha · Friday, May 30, 2014 · 4 minute read · Update at May 30, 2014

Bắt đầu từ đây mẹ sẽ chẳng thể ngủ ngon được nữa! Mẹ lo lắng đủ thứ! Mẹ nằm thế này con có thoải mái không? Mẹ ăn cái này con có đủ chất không? Mẹ mệt thế này con có bị ảnh hưởng không? Mẹ nghe nhạc này có tốt cho con không? Bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến khi mẹ 90 tuổi, mẹ sẽ chẳng lúc nào nguôi lo lắng băn khoăn về con.

Rồi con sẽ sớm đòi ra với thế giới này, chán cái nhà nhỏ bé chật chội trong mẹ. Con ra để nhìn thấy nắng, thấy gió, thấy mẹ thấy ba, thấy ông bà và những người quan trọng trong cuộc đời con. Con sẽ cười sẽ khóc, sẽ từng ngày trải nghiệm những cái “đầu tiên” trong cuộc đời. Trận ốm đầu tiên, mũi tiêm đầu tiên, bữa ăn dặm đầu tiên, chiếc răng đầu tiên, bước đi đầu tiên… Sớm thôi, con sẽ biết gật biết lắc, biết nói không nói có với những thứ xung quanh con. Con sẽ có chính kiến, có sở thích riêng mà mọi người phải tôn trọng. Chẳng mấy chốc con sẽ tự chọn chiếc áo chiếc quần để mặc đi ngủ đi chơi, tự chọn chiếc quần chiếc áo cho ngày đầu đến trường… Và mẹ sẽ lại chẳng thể ngủ ngon. Mẹ lại lo lắng đủ thứ, liệu con tiêm phòng thế đã đủ chưa, liệu con ăn thế đã đủ chất chưa, liệu vết thương đầu gối tuần trước con ngã sắp khỏi chưa, liệu răng con lung lay thế đã nhổ được chưa…

Rồi sớm thôi, con sẽ có bí mật riêng, sẽ chẳng bi bô kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ sẽ phải đoán già đoán non, rào trước đón sau hỏi han con. Vị trí của mẹ và ba sẽ dần giảm trong con, thay vào đó là một cô bé ưa nhìn lớp 8B nào đó. Và mẹ sẽ lại chẳng thể ngủ ngon. Mẹ lại lo lắng đủ thứ, liệu bạn bè con có đủ tốt, liệu cô bé đó có làm con đau, liệu con có những băn khoăn gì mà lại giấu mẹ…

Rồi chẳng lâu đâu, sẽ đến ngày con thấy chật chội trong ngôi nhà có mẹ có ba, con muốn sải cánh để bay xa, để nhìn thêm, để biết thêm, để gặp thêm. Và mẹ sẽ lại chẳng thể ngủ ngon những ngày con không ở bên. Mẹ lại lo lắng đủ thứ, liệu con có gặp được người tốt, liệu con có đứng dậy được nếu bị vấp ngã, liệu con có đủ bình tĩnh và vững vàng trước sóng gió…

Thế giới quá rộng lớn mà vòng tay mẹ quá nhỏ bé và mẹ biết mẹ có yêu con nhiều đến thế nào đi chăng nữa, có sẵn sàng hy sinh mọi điều cho con đi chăng nữa, mẹ cũng sẽ chả thể ôm con trong vòng tay chật chội của mẹ cả đời. Mẹ chẳng thể nghĩ hộ con, quyết hộ con, chịu đau thay con. Mẹ không thể ở bên con hàng ngày hàng giờ để bảo vệ con. Và điều quan trọng là mẹ không muốn thế và mẹ sẽ không làm thế. Mẹ sẽ để con trải nghiệm mọi thứ cuộc đời này ban tặng cho con, như cái cách mà ông bà đã để ba mẹ tự trải nghiệm, cả ngọt ngào lẫn cay đắng. Ba và mẹ sẽ đứng trước giang tay những ngày con tập đi, sẽ đi bên cạnh dắt tay con ngày con đi học, sẽ đứng sau con trong các cuộc thi, sẽ đứng dưới mặt đất ngày máy bay con cất cánh và sẽ luôn đứng ở đây mỗi khi con quay về.

Con là một phần của cơ thể mẹ, dòng máu của mẹ chảy trong con và nuôi con chín tháng. Mẹ là ngôi nhà chở che cho con suốt chín tháng. Và ba mẹ sẽ mãi là ngôi nhà, là nơi con luôn tìm được Bình an, yên lành!

Giờ thì mẹ con mình đi ngủ thôi, hạt đỗ 11 tuần 6 ngày của mẹ! Liệu mẹ nằm thế này con có thoải mái không?!…

James - The trouble maker

Jeremy - The professor

Social Links