The happiest day of my life.
@ San Tran · Tuesday, Dec 10, 2013 · 6 minute read · Update at Dec 10, 2013

December 4th 2013 is the best day of my life. My wedding was fantastic and i thought nothing can top that but it was only a 9 and half. Dec 4th was a 10, no doubt. It was the day that my dad drove our little family to visit my grand father’s and my sister’s grave.

Growing up with my mum having schizophenia was never easy. It litterally took me 18 years to understand and accept her for who she is and truly love her. Before that i was nothing but an angry, depressed and hated-the-world kind of child. Even now, when i look back at those time, I sympathize that little me for being so spoiled and stupid. Can you blame that child? Well, try having to see your mum screaming at your dad almost everyday, doing unreasonable things and chasing after you with a butcher knife twice a week and you may understand.

Having a wonderful dad and seeing him enduring everything your mum throws at him (litterally and figuratively) was extremely hard. Why would you take it all, daddy? Why dont you leave and remarry someone else? Why life is so unfair? All that little me could see was my dad’s broad back that shoulder everything from the moment he lost his first child. He works hard, harder than everybody. He wanted the best medication for mum, he wants the best condition for my study and he would never bend his iron will to become a corrupted employee. For others, my dad may seem naive because who in this day and age would not accept bribery or taking shortcut but from my perspective, he was a bloody hero.

And now, 27 years, 10 months and 10 days later since the day i was born, I am already married to Kim, my wonderful lifetime partner, my dad is officially retired at the age of 61. Dad bought his first car after spending days researching. It wasnt a BMW or a Mercedes but a tiny Renault that is practical to drive in the busy street of Hanoi. In that tiny little car, for the first time in my life, i witnessed a miracle. Mummy let daddy drive her in his brand new car together with me and my wife to visit grandpa’s and my sister’s grave. Dad’s face was never happier. Life feels complete. It was then i realise how this simple act of having our whole family in daddy’s little car which should be easy for any family could make me break down in tear of joy. It was the proof of my dad’s many years of hard work, it was the proof that my mum can be normal as any other mum and that despite her illness, her undying love for us is there and she would always love us and support us in her own way. I felt little, i felt like i was shrink back into a tiny kid and havin my first trip to a candy shop in daddy’s new car. The sound of daddy make fun of mummy for not knowing how to open the window, my mum’s giggle in embarrassment make everything feels magical.

Then i turned to my wife and the look in her eyes told me that she understood everything. We held our hands and without saying anything, we enjoyed the drive.


Translated by Kim Ha.

Ngày 4 tháng 12 năm 2013 là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tôi đã có một đám cưới tuyệt vời và cứ nghĩ rằng chẳng có ngày nào hạnh phúc hơn thế nhưng hôm đó cũng chỉ được 9 điểm rưỡi. Ngày 4 tháng 12 mới xứng đáng điểm 10. Đó là ngày ba lái xe đưa cả gia đình nhỏ đi thăm mộ ông và mộ chị tôi.Lớn lên với mẹ bị hoang tưởng chưa bao giờ là đơn giản với tôi. Phải mất đến 18 năm tôi mới có thể hiểu và chấp nhận mẹ sẽ luôn như thế và có thể thực sự yêu mẹ. Trước đây, tôi luôn giận dữ, buồn bã và căm ghét cả thế giới. Kể cả giờ đây, mỗi khi nghĩ lại khoảng thời gian đấy, tôi luôn thương thằng bé tôi ngày đó, vì sự ngu ngốc của nó. Nhưng ai có thể trách nó? Ngày nào nó cũng phải chứng kiến mẹ gào thét ba, mẹ làm toàn những việc vô lý và cầm dao đuổi nó quanh nhà hai lần một tuần. Cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh của nó xem, bạn sẽ hiểu.

Có một người ba tuyệt vời và phải chứng kiến ba chịu đựng mọi thứ mẹ làm, chịu đựng mọi thứ mẹ ném vào ba (cả nghĩa đen và nghĩa bóng) thật ngoài sức chịu đựng. Tại sao ba luôn chấp nhận, luôn chịu đựng? Tại sao ba không bỏ đi, không bắt đầu lại cuộc sống với ai khác? Sao cuộc đời quá bất công? Tất cả những gì thằng bé thấy là ba gồng vai làm mọi việc kể từ ngày ba mất đi đứa con đầu lòng. Ba làm việc chăm chỉ, chăm chỉ hơn tất thảy mọi người. Ba muốn thuốc tốt nhất cho mẹ, ba muốn điều kiện học hành tốt nhất cho nó và ba không bao giờ làm điều gì trái với lương tâm mình vì đồng tiền. Nhiều người nghĩ ba thật ngô nghê vì làm gì còn ai ở thời đại này lại không “linh hoạt” để cuộc sống đỡ khó khăn hơn?! Nhưng với nó, ba là người hùng.

Ngày hôm nay, tôi đã cưới Kim, người đồng hành tuyệt vời. Tôi 27 tuổi, 10 tháng và 10 ngày và ba chính thức nghỉ hưu ở tuổi 61. Ba đã mua chiếc xe oto đầu tiên sau bao nhiêu ngày xem xét nghiên cứu. Đó chẳng phải một chiếc BMW hay Mercedes mà là một chiếc Renault nhỏ nhắn, rất tiện để đi lại ở thành phố nhỏ như Hà Nội. Và trong chiếc xe xinh xắn đó, lần đầu tiên trong đời mình, tôi được chứng kiến một phép màu. Mẹ để ba chở đi bằng chiếc xe mới tinh với vợ chồng tôi để thăm mộ ông và mộ chị. Gương mặt ba rạng ngời hạnh phúc và mãn nguyện. Cuộc sống vậy là trọn vẹn. Khoảnh khắc đấy tôi nhận ra có khó khăn gì đâu để cả gia đình ngồi cùng trên một chiếc xe, nhưng tại sao với tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ để rơi nước mắt. Đây là thành quả bao nhiêu năm làm việc vất vả của ba. Đây là minh chứng mẹ hoàn toàn bình thường như những người mẹ khác, tình yêu bất diệt của mẹ luôn dành cho ba con tôi, mẹ luôn thương, luôn ủng hộ ba con tôi theo cách riêng của mẹ. Tôi thấy mình nhỏ bé, thấy mình như cậu bé được ba mẹ cho đi mua kẹo. Tiếng ba chọc vì mẹ không biết kéo cửa kính, tiếng mẹ cười vì ngượng khiến mọi thứ thật diệu kỳ. Tôi quay sang vợ và ánh mắt cô ấy nói lên sự thấu hiểu. Chẳng cần nói điều gì, chỉ cần nắm tay thôi, gia đình tôi tận hưởng chuyến đi ấy.

James - The trouble maker

Jeremy - The professor

Social Links