Ngày này cách đây 9 năm, nó vừa thi đại học xong, cảm giác nhẹ bẫng, vừa lo vừa háo hức nghĩ tới những ngày tháng phía trước khi bước chân vào giảng đường đại học.
9 năm sau, có ai ngờ nó ở đây, thành phố này, ôm cái bụng tròn tròn thì thầm với Sim về những tháng ngày phía trước, vừa lo, vừa háo hức.
9 năm, từ cô bé 18 tuổi, nó bước qua mối tình đầu trong nước mắt để tiếp tục gặp gỡ, trải nghiệm, vấp ngã, bị tổn thương và làm tổn thương người khác. 27 tuổi, chẳng còn trẻ, cũng chưa phải già nhưng đã qua cái thời bồng bột, xốc nổi, đã có vài vết sẹo trong tim, đã học được nhiều bài học về cách cư xử, đã khóc, đã ân hận. Giờ khi đang hạnh phúc, nó muốn viết lại để những lúc cảm thấy se lạnh trong tổ ấm này, nó sẽ đọc lại, sẽ được mỉm cười cùng Anh bước tiếp, hạnh phúc.
1. Vợ chồng là đồng đội.
“As long as we are a team, we can conquer it all!”
Đám cưới chỉ là cánh cửa mở ra con đường mà vợ chồng nó sẽ đi cùng với nhau. Đám cưới chỉ là trang bìa cho quyển sách về cuộc sống chung sau này của vợ chồng nó. Đám cưới là sự bắt đầu, không phải là kết thúc. Sau cái ngày lung linh ánh sáng ấy là hiện thực, là cuộc sống của nó sẽ có thêm một người ở bên cả đời.
Từ khi mới gặp, nó biết Anh và nó có những sở thích trái ngược nhau. Anh thích leo núi, chơi những trò mạo hiểm. Anh thích dành cả ngày để ngồi trước máy tính làm công việc Anh thích mà chẳng cần ai bên cạnh. Nó thì khác, nó sợ độ cao, sợ nơi hẻo lánh hoang vu. Nó cần ở bên mọi người, thích đi chơi, thích tụ tập. Nhưng chính những tính cách và sở thích trái ngược nhau lại hút Anh và nó lại với nhau và thấy nhau thật thú vị. Anh và nó được nuôi dưỡng trong môi trường hoàn toàn khác nhau, nhưng nó nhận ra rằng dù sở thích trái ngược nhau, cách cư xử khác nhau, thì khi đã là vợ chồng hai người phải đã đồng đội của nhau.
Dù có chuyện gì xảy ra, trong hay ngoài gia đình thì vợ chồng luôn cùng nhau giải quyết, luôn nắm tay nhau và đi về một hướng. Đã là vợ chồng thì phải luôn luôn tâm niệm người bạn đời đấy là đồng đội của mình, là cùng phe, cùng chiến tuyến với mình, trong mọi hoàn cảnh.
2. Không coi nhau là hiển nhiên.
“Don’t take each other for granted!”
Đấy là điều Anh nói với nó ngày mới gặp nhau. Và nó nhận ra, trong cuộc sống điều đó thật đúng và thật khó. Đã biết bao lần nó nhận lấy tình cảm, sự yêu thương, chăm sóc của gia đình, của người khác và coi đấy như điều hiển nhiên. Đã biết bao lần nó cho rằng những người xung quanh phải có trách nhiệm quan tâm, làm việc này việc nọ cho nó. Ngày nó gặp Anh, dừng lại và nhìn lại, nó nhận ra rằng trên đời này chẳng ai phải có trách nhiệm với nó cả. Bố mẹ cho nó cuộc sống này đã là cho quá nhiều rồi. Còn những người khác những điều dù là nhỏ nhất họ làm cũng đều đáng trân trọng.
Trên đời này, mọi việc người khác làm cho nó đều đáng trân trọng, vì chẳng có gì trên đời này là hiển nhiên xảy ra cả. Sự quan tâm, chăm sóc của người khác đều xuất phát từ tình yêu của họ. Vậy tình yêu ấy không đáng được trân trọng sao?! Nó nhận ra cuộc đời chẳng dài đâu. Một khi nó biết trân trọng mọi việc, dù là nhỏ nhất, cuộc sống của nó sẽ màu sắc hơn, hạnh phúc hơn, ấm áp hơn. Nó nhận ra từ cái piano Anh mua cho nó, cho đến những note nhỏ nhỏ Anh dán trên gương, chiếc bàn chải Anh quệt sẵn, nụ hôn trên má trước khi Anh đi làm, hàng đêm Anh xoa bóp để nó không bị tê chân tê tay khi mang bầu tháng thứ 5. Tất cả những điều đấy, đều đáng trân trọng. Và nó biết, chỉ cần nó hạnh phúc, nó hiểu được tình yêu của Anh, là đủ với Anh.
3. Không tranh cãi, chỉ tranh luận.
Bao nhiêu năm sống với ông bà bố mẹ, có phòng riêng, có không gian riêng, tự nhiên sau một ngày lại sống cùng một người, lạ thì cũng không hẳn là lạ, nhưng thân đến mức chia sẻ cả cái chăn chiếc giường thì cũng chưa đủ thân. Mọi sinh hoạt thói quen hàng ngày bị thay đổi đảo lộn. Không còn không gian riêng, không còn phòng riêng, thậm chí thời gian riêng cũng bị giảm đi. Nó nhận ra rằng để khó chịu với nhau từ cái nhỏ đến cái to chẳng khó gì. Nhưng vợ chồng đã là cùng chiến tuyến thì sao lại gây sự? Đã là đồng đội thì phải cùng nhau chiến đấu và tiến lên chứ sao lại quay sang đấu với nhau?! Thế nên, nếu việc nhỏ thì góp ý hoặc tự xử lý. Anh có thói quen thay đồ xong là vứt luôn ra sau cửa. Mỗi lần đi giặt quần áo nó đều phải đi nhặt và luôn nhắc Anh thay xong cho luôn vào chậu trong phòng giặt, Anh cười và rồi lại quên. Thế là nó để 1 cái chậu nhỏ sau cửa, Anh thay đồ xong ném luôn đôi tất vào sau cửa thì thấy cái chậu. Thế là cả Anh và nó đều lăn ra cười. Vậy thôi, nếu giải quyết được thì tự giải quyết. Còn nếu sự việc to và nghiêm trọng thì nó và Anh luôn tâm niệm nói ra để hiểu, để sửa, để khắc phục, không phải để sỉ vả, nhục mạ người kia.
Phải có mâu thuẫn thì mới có phát triển. Nhưng mâu thuẫn phải được mang ra thảo luận, tranh luận để tìm cách giải quyết phù hợp nhất chứ không phải mang ra để tranh cãi, để chứng minh mình đúng họ sai, mình giỏi họ kém.
4. Khi đã có vấn đề thì phải giải quyết.
Nó đã gặp rất nhiều đôi mỗi khi cãi nhau là nước mắt, là đau khổ rồi vài hôm sau lại tươi vui như chưa có chuyện gì xảy ra, và những vấn đề của họ đã được cố tình quên đi. Ngày trước nó cũng thế, sau khi làm lành nó đều muốn quên đi chuyện buồn, không muốn nhắc lại vì sợ sẽ khiến cả hai mất vui. Thế rồi cuộc đời này dạy cho nó hiểu rằng, vấn đề không được giải quyết thì sẽ không bao giờ mất đi, nó sẽ quay lại, và mỗi lần quay lại sẽ nghiêm trọng hơn. Nó hiểu ra rằng mọi khúc mắc giữa vợ chồng phải được nói ra, chia sẻ, thảo luận, cùng tìm cách giải quyết chứ không thể cố lờ đi được.
Ngày nó mới sinh em bé, dù có đọc bao nhiêu, xem bao nhiêu, tham dự các lớp học bao nhiêu đi nữa thì việc phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng một con người cũng khiến nó ngợp, hoảng sợ và mệt mỏi. Nó rơi vào trạng thái trầm cảm sau sinh, đêm cũng như ngày, vật vờ, mệt mỏi, không nói không cười. Nó cố lờ cảm giác của mình đi, tự an ủi ai sinh xong cũng vậy, một thời gian nữa khi quen với việc có em bé thì mọi chuyện tự khắc ổn. Nhưng rồi 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần và nó càng cảm thấy tồi tệ hơn, nó thấy chán ghét,trách móc mọi thứ, cả Anh, cả bản thân mình. Trong suốt thời gian ấy, Anh biết nó không ổn, nhưng cứ đụng đến là nó gạt đi, đều bảo không sao, nó mệt vì thiếu ngủ, vậy thôi. Cuối cùng thì Anh cũng bắt nó ngồi xuống, nói ra mọi suy nghĩ, mọi khúc mắc. Nó đã vỡ oà với bao cảm xúc, hờn giận, bực tức, thất vọng, lo âu… Anh lắng nghe, rồi Anh và nó cùng từng bước một tháo gỡ từng vấn đề. Anh đã giúp nó vượt qua khoảng thời gian ấy như thế.
Đã là vợ chồng, thì khi có chuyện, phải nói cho nhau nghe, phải lắng nghe nhau, cùng nhau gỡ và rồi cùng nhau bước tiếp.
5. Nếu không thể nói được gì hay ho, tốt nhất đừng nói gì cả.
Những khi bực tức là lúc dễ dàng nhất để làm tổn thương người khác. Những khi đó ta chỉ muốn trả thù, muốn hành hạ, muốn làm người kia đau khổ và muốn có cảm giác mình là người chiến thắng. Nhưng khi khoảnh khắc hả hê ấy qua đi, điều còn ở lại là những lời đã nói. Người ta bảo “lời nói gió bay” nhưng nó không thấy như vậy, nó thấy lời nói có thể làm người khác đau hơn và lâu hơn rất nhiều nỗi đau thể xác. Và một khi những lời không hay đã nói ra thì bao nhiêu câu xin lỗi cũng sẽ không làm mờ đi được. Vậy thì tại sao ngay từ đầu lại tự làm khó mình như vậy?!
Nó rất sợ làm tổn thương người khác vì nó đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của họ, nếu phải nghe những lời ấy thì sẽ đau khổ thế nào, nên khi giận quá, nó sẽ im lặng. Nó sẽ nói với Anh rằng nó đang không vui, đang rất giận và khi giận người ta thường khó kiểm soát lời nói nên nó không muốn nói gì bây giờ cả. Để nó dịu lại rồi sẽ giải quyết vấn đề với Anh. Nó cũng nói với Anh những khi Anh giận là Anh đừng nói gì cả lúc này vì Anh có thể làm tổn thương nó và khi bình tĩnh lại có thể Anh sẽ ân hận. Nên lúc này Anh cũng đừng nên nói gì cả.
6. Biết lắng nghe và biết chia sẻ.
Ngày có chồng rồi có em bé, nó nhận ra rằng thật khó để có thể rạch ròi mọi việc trong nhà, ngoài xã hội. Anh và nó đã từng ngồi xuống thảo luận và chia công việc để có thể làm mọi việc hiệu quả nhất. Nhưng rồi chẳng giữ được bao lâu vì có biết bao việc không lường trước nhảy vào cuộc sống. Và rồi nó hiểu rằng, mọi kế hoạch đều có thể thay đổi, phải luôn linh hoạt trong cuộc sống, phải luôn biết lắng nghe và chia sẻ với nhau.
Nó biết Anh đi làm vất vả, thậm chí chẳng có thời gian ăn trưa nên đêm nó giành hết việc chăm con, nó cố gắng giúp Anh có giấc ngủ đủ để cả ngày làm việc. Anh biết nó ôm con cả ngày cũng mệt mỏi nên thỉnh thoảng bận rộn vẫn đưa cả nhà đi ăn ở ngoài, hoặc Anh mua sẵn đồ ăn rồi về sớm với mẹ con nó. Anh và nó lắng nghe mọi câu chuyện trên trời dưới biển của nhau, nên dù chưa gặp một đồng nghiệp nào của Anh, nó cũng biết hết tên và tính cách từng người. Nó nhận ra hạnh phúc trong cuộc sống này đơn giản thôi, chỉ là hình ảnh Anh bế em bé ngồi kể chuyện công ty trong khi nó đang xào nấu một món gì đó ưng ý. Chỉ vậy thôi là nó có thể nở nụ cười rồi.
7. Những lời nói và cử chỉ yêu thương
Thật khó để nói Cảm ơn, Xin lỗi hoặc câu I Love you khi mình đã lớn, đặc biệt là với những người thân thiết. Và đó là một điều nó tự hào về gia đình nhỏ của nó. Trong gia đình ấy, Anh và nó vẫn hàng ngày nói những lời cảm ơn đến nhau, dù chỉ vì những hành động rất nhỏ. Nó cảm ơn Anh vì đã rửa bát, cho em bé ăn, đã đổ rác… Anh cảm ơn nó đã nấu ăn, đã dậy đêm chăm em bé hoặc chỉ đơn giản là đã lấy cho Anh cốc nước. Những câu “Thanks baby!” làm vợ chồng nó thấy thật ấm lòng, thấy mình luôn được trân trọng và thấy yêu đồng đội của mình hơn thật nhiều. Những khi làm điều gì khiến người kia buồn, nó và Anh cũng sẽ không kiệm lời xin lỗi. Nói xin lỗi để người kia biết mình hiểu cảm giác của họ và để cùng giải quyết vấn đề.
Bên cạnh lời nói, những cử chỉ, hành động nhỏ cũng giúp gia đình nó luôn ấm áp. Chỉ là tờ note nhỏ Anh dán trên gương ngày nó mới có bầu, hay bàn chải đã quệt sẵn, những cái ôm hay những cái hôn nhẹ vào má mỗi sáng Anh đi làm, những bông Hoa nhỏ nhỏ Anh mua về chẳng cần dịp nào cả. Tất cả những điều nhỏ ấy cũng khiến Anh và nó hạnh phúc. Và nó biết nghe thì chẳng có gì khó hay phức tạp, nhưng có mấy ai làm được?! Vậy nên, nó và Anh, cứ tiếp tục, hàng ngày chăm sóc nhau như vậy. Và giờ khi đã có em bé, nó và Anh lại có thêm đồng đội, lại có thêm người để yêu thương, để chăm sóc và hi vọng em bé của nó và Anh, lớn lên sẽ biết cho đi yêu thương và luôn hạnh phúc!!!